Đôi Điều Về Sự Biết Ơn Với Gia Đình


Lớn lên trong văn hóa mà tôi không thường xuyên nói chuyện với ba mẹ về tình cảm của mình, giờ đây mỗi lần nói chuyện với ba mẹ, tôi lại không biết bắt đầu từ đâu để thể hiện tình cảm với họ. Thôi thì đành viết vài dòng ở đây để tự nhắc nhở bản thân về những cảm xúc vi tế đó.
Lớn lên khi đất nước đã bước qua thời kì khó khăn nhất, cuộc sống của tôi có thể gọi là đủ đầy. Mặc dù không đến mức muốn gì được đấy, nhưng so với mặt bằng chung xã hội thời bấy giờ, tôi cảm thấy mình có những đặc ân nhất định. Khi tôi bắt đầu có ý thức, tôi đã biết ông ba là Trưởng Phòng gì đó của EVN. Hồi đó chỉ biết Trưởng Phòng là người đứng đầu của một cái phòng, nên tôi cũng cảm thấy khá tự hào. Nhưng điều tôi quý báu nhất mà ông ba mang lại, đó chính là việc ổng thường dẫn tôi theo khi ổng ra đường gặp bạn bè, lâu lâu còn dẫn tôi lên công ty để chơi game trên máy tính nữa. Chính nhờ những cơ hội đó mà tôi được dịp quan sát cách mà ba tôi đối xử với bạn bè, đa phần là cấp dưới của ổng. Có lẽ tôi khá thông minh nên cũng ý thức được vấn đề về tầng lớp trong xa hội. Điều tôi để ý là, ông ba tôi chưa bao giờ có thái độ ngạo mạn và những người cấp dưới đó rất trân quý và tôn trọng ba tôi.
Tôi cũng cảm thấy rất may mắn vì là con của mẹ tôi. Bà là một người đã ủng hộ tôi rất nhiều, tất nhiên là bên cạnh những lần rất mạnh tay kiểu Châu Á nữa. Mẹ tôi là người gần như sẽ luôn đồng ý bất cứ yêu cầu nào của tôi, miễn là tôi dám mở miệng hỏi. Trái ngược với ông ba, bà là người thiết kế hoàn toàn con đường học hành của tôi từ nhỏ. Bà còn luôn nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của sự tốt bụng.
Mém quên bà chị hay ăn hiếp tôi lúc nhỏ nhưng cũng rất là thương yêu thằng em.
Subscribe to my newsletter
Read articles from Viet Nguyen directly inside your inbox. Subscribe to the newsletter, and don't miss out.
Written by
