Sau này mình có giận nhau, em để im cho anh ngồi thiền...

Dinh Kieu (Leon)Dinh Kieu (Leon)
10 min read
Sau này mình có giận nhau, em cứ để im cho anh ngồi thiền...

Hồi xưa, khi nói đến những cơ chế emotional self correction, self balance, tui hay nói với người yêu cũ như vậy.

Còn nàng, nàng bảo rằng nàng hay đi du lịch một mình, và trước khi gặp tui, nàng vẫn hay đi như vậy, cũng nhiều năm.

Sau chia tay, dường như phần đó trong nàng đã trao truyền đến tôi, bổ sung một chấm phá mới mẻ cho cuộc đời thường nhật.

Mấy tuần trước, tôi vừa kết thúc chuyến đi Nam Cát Tiên một mình, như một món quà sinh nhật cho chính mình, như tiếp nối cái đặc tính đó từ nàng.

Đây thực sự là một cách enjoy solitude. Có lẽ, du lịch một mình giúp mình hàm dưỡng nội tâm, thưởng thức cuộc đời nhiều cảnh quang cung bậc, có khi viết được cả văn thơ âm nhạc.

Có lần, tui tưởng tượng nàng trầm tư nghe một bản piano trên những chuyến xe…

Tròn xoe mắt, thích thú, tung tăng ngắm cây cỏ thú vườn.

Nàng hay thổi vào trong lời nói những bí ẩn sâu xa nhất trong tâm lý con người.

Đã trải lòng những trăn trở hiện sinh, triết học - nhưng luôn dc gói ghém lại kỹ càng, bằng những lắng lo cơm áo ngày thường.

Tui mê nàng nhất ở mấy điểm này.

—————————-

Hôm nọ, theo lối nghĩ đó, tui đã book cái tour, cả đoàn 26 người có duy nhất tôi là khách lẻ.

Ko hề gì, tui tự tin vào khả năng bắt chuyện của mình. Chắc chắn sẽ bắt chuyện dc với cô bạn mới nào đấy.

Hay ho thế nào, nhờ học Ayurveda (Y học cổ truyền Ấn Độ), mà lần này, tôi gặp và trò chuyện dc rất lâu với bác Hoài, người dân tộc Mạ ở rừng Nam Cát Tiên, dẫn tour lão luyện nhất khu này.

Tui đạp xe với bác 10km đường rừng, bác kể tui đủ thứ trên đời.

Tôi cũng đem tri thức Ấn y, sinh lý học, khoa học thể thao, thiền... hỏi bác trả lời mệt nghỉ.

Bác kể hồi xưa người dân tộc thiểu số ở đây nghèo, bác phải tự lo cho sự học của mình, mọi người đôi khi thấy bác hướng nội, cách xa nên gọi bác là mọt sách.

Bác từng được mời sang Đài Loan khảo cứu thực vật với các nhà khoa học mấy tháng để đóng góp cho y học thay thế (Alternative Medicine).

Hội kỹ sư nông nghiệp, cử nhân thạc sĩ rừng Nam Cát Tiên ghen tị lắm. Bác tuy không có bằng cấp gì, nhưng kinh nghiệm thực hành, lâm sàng cứng quá nên người ta nhận ra, người ta mời.

Bác kể thêm về việc bác dùng cả cái rừng Nam Cát Tiên bào chế kho thuốc như thế nào. Khách trong và nước ngoài có bệnh, đến nhờ bác, ưng quá nên gọi bác là The Forest Doctor nữa.

Tôi có mua một bình thuốc xoa bóp của bác về cho mẹ. Ngồi cho bác xoa bóp bấm huyệt, hỏi về Trung Y theo góc nhìn y cổ truyền Ấn Độ, bác giảng cho tường tận từ y học đến văn hóa mà hết cả hồn. Từ châm cứu bấm huyệt, Bách Hội, Ấn Đường... chuyển sang thần kinh ngoại biên, cân bằng nội môi, sang thiền Chỉ thiền Quán. 🧘🏼‍♂️

Bác khen tui còn trẻ mà hiểu biết nhiều, chứ mấy đứa tuổi con ít ai hỏi bác như vậy lắm, nên nhiều khi bác dẫn đi rồi thôi. 😆

Bác nói tài sản lớn nhất đời bác là tủ sách, là vốn sống của bác, một con người sống được rất tốt trong cả rừng xanh lẫn thế giới hiện đại.

Bác nói Tây y tập trung chữa triệu chứng, hay hở ra là thủ thuật, mổ lấy tiền. Trong khi đó, bệnh tật cốt tủy là do tinh thần và lối sống. Mà những giá trị này, thời nay hiếm được lan truyền.

Tui nghĩ bác nói phải, cũng bởi Tây y quá giỏi trong việc chữa cái ngọn, người ta vô tình phó thác gần 100% sức khỏe của mình cho bác sĩ và nền công nghiệp y tế, dược phẩm. Trong khi, nếu chịu sửa lối sống, tinh thần, đạo đức, văn hoá, có khi người ta sống tới hơn 100 tuổi mà vẫn khoẻ bình thường.

Với tất cả lòng kính trọng, ngưỡng mộ, tôi thấy rõ ràng một người nguyên thủy thông thái giữa chốn thị thành, còn giữ dc nhiều cơ chế sâu xa của tổ tiên, trong những khoảnh khắc nhỏ bé hàng ngày, sau hàng triệu năm tồn tại.

Dưới lăng kính scorer của xã hội ngày nay, người ta nhiều khi thấy bác dưới hình hài một hướng dẫn viên du lịch, một nhân viên cứu hộ quanh năm chăm sóc động thực vật, lặng lẽ trong rừng.

Tôi thấy bác - một Tuệ Tĩnh bằng xương bằng thịt, bước đi giữa kế kỷ 21 náo huyên. Còn ngoài kia rừng, là những tiến bộ vượt bậc của AI, là những founder startup triệu đô, những doanh chủ trẻ tuổi, những kỹ sư bác sĩ, những người lao động miệt mài…

Tất cả tạo nên một bức tranh lớn hài hoà, không cao không thấp, chỉ có bình phàm, phong phú, vạn trạng muôn hình…

3 cô con gái của bác đều theo nghề du lịch, dẫn tour. Bác hơn 60 rồi mà đạp xe đạp đua tôi theo không kịp, dù tôi luôn tự hào mình có thể lực tuyệt vời.

Tôi chợt nghĩ, theo góc nhìn nào đó, người đàn ông ngoài 60 này, đã sống qua một đời giàu có vô cùng.

Rừng Nam Cát Tiên đó như nhà bác, rộng và xanh trong, có ion âm có lợi cho sức khỏe, có tiếng suối chảy, thác ghềnh…

Tôi được bác dẫn đi trekking, bị vắt đeo chân, hút máu, băng qua vũng lầy, bị gai đâm.

Tui sợ rắn từ trên cao rớt xuống, ướt nhem dưới cơn mưa rừng lúc 6 giờ chiều chạng vạng.

Giả sử tui đo thời gian, chất lượng sống tui spend với căn hộ/ngôi nhà mà tôi mua sau này… rồi đem so với bác

Có rất nhiều dimensions tôi thấy rõ là thua. Mà còn lờ mờ thấy thêm hidden dimensions dính dáng đến sinh học, sự sống, sức khỏe, kết nối giữa con người với thiên nhiên...

Người ta có thể sở hữu chung cư trên giấy tờ. Còn bác già sở hữu rừng Nam Cát Tiên trong phần lớn cuộc đời mình, trong sự thưởng thức cái sống trọn vẹn.

Bác không có tài khoản ngân hàng, không có kênh FB bán hàng online, chỉ có số điện thoại. Vậy mà khách du lịch trong ngoài nước cứ đều đặn mua dược phẩm bác bào chế. Mua một lần là dính luôn.

Bác Hoài bán còn không kịp, cũng không quan tâm quảng cáo làm gì, chiêu trò làm gì. Cứ vậy mà bán.


Trong rừng…

Những cây đa ký sinh trên những cổ thụ khác, rồi rút cạn sinh lực của cây mẹ, rồi lại bị khỉ vượn ăn, bị cây khác lấn lướt. Chúng cứ thế thay phiên nhau mỗi vài trăm năm, một hệ sinh thái cũng rất đời, rất giống xã hội loài người.

Tôi còn ngồi ăn chung với một hội khoảng 6 cô bác ngoài 60, là giáo viên về hưu. Tôi mở miệng hỏi một hồi, được giảng đủ thứ…

“Trà nó vốn không dung nạp với sữa, nên tụi trẻ bọn bây đừng uống nhiều”

Tui còn nghe mấy cô bác gấp đồ ăn cho nhau, kháo nhau nào là lá bép, kèo nèo, rau nhúc, các thể loại rau củ ở rừng...

Món nào món nấy gọi tên, nêu cách chế biến, công dụng như đúng rồi.

Về việc bếp lửa xài cồn, thì nếu đang nấu mà cay mắt, xịt chút nước tương vào cục cồn là ổn. Nghe như mẹo thái hành củ mà không cay mắt vậy.

Tui còn hỏi sao cô bác rành quá vậy 🤔

"Tại mầy chỉ biết ăn thôi đó con"

Xong cô giáo Toán kể thêm, hồi xưa "cô cũng ham học lắm, tối ngày mê học, ôm sách. Cô nhìn mầy là cô biết liền. Sau mới để ý, có chồng rồi mới học nấu ăn. Hai mấy năm rồi, thành ra cái gì cũng rành cũng biết"

Ngoài kể nấu ăn, cô với thầy dạy Sử còn dạy tui critical thinking, điều chỉnh cách tiếp nhận luồng suy nghĩ của người khác vào mình, nhất là lúc lên social media lướt lướt, lúc đọc tài liệu lịch sử, báo chí...

Rồi có ông anh làm ở đài truyền hình đi chung, thấy tui đi qua đi lại, ổng ngoắc lại điều chỉnh dáng đi cho tui luôn. Còn bảo rằng dáng đi của tui lâu dài có thể tổn thương khớp gối, thay phát vài trăm triệu, mà dùng dc tầm 10 năm đồ.

Thiệt là cao thủ, dáng đi của tui vốn đã dc chạy bộ trui rèn gần 4 năm nhất quán. Nhưng thực sự ông anh đã lập luận rất thuyết phục về cơ chế tán lực đỡ khớp này nọ, tui phục lắm.

Quả là đi một ngày đàng học một sàn khôn. Cơ mà hơi tốn tiền thôi 🤣

Nằm võng lắc lư nhìn sông Đồng Nai, tôi nghe sông nước thác ghềnh xiết chảy, kể về hàng trăm cây số đường xa chúng cùng nhau vượt qua.

Thấy trong từng giọt nước những cảnh khung kỳ vĩ bạt ngàn. Mỗi giọt nước cứ như một cá thể con người.

Chúng đi từ cao nguyên Lang Biang, trải qua hàng loạt phụ lưu gộp nhánh trộn hoà, đến hạ nguồn biển Đông vô tận.

Dữ dội và dịu êm.

Những dòng chảy bất tận của thiên nhiên, chảy cho đời mãi còn sống động. Cũng nhiều phần vội vã, chen chúc để mà thể hiện mình, từng giọt, trọn từng giây.


Tui đang trên xe, viết những dòng này.

Càng thấy đời mình còn cần cải thiện nhiều, không chỉ cho mình mà còn cho gia đình mình bây giờ và về sau.

Chắc hồi về lại chạy bộ Sala.

Dự án đang phát triển trên công ty thì có vấn đề network giải quyết chưa xong, đang bị dí deadline trong tuần tới.

Người yêu cũ vẫn đang cặm cụi từng ngày làm việc và học tập, học từ chuyên môn của cổ đến cả ứng dụng AI. Đợt nàng thi rớt chắc buồn lắm.

Vài đứa bạn cờ hó đã lập gia đình, sinh con.

Thằng bạn chí cốt hồi cấp 3 mới thất tình dc 1 ngày, nghe đâu buồn đến độ đòi dứt áo đi tu. Nó hay mình chia tay, đang cách xa nhau hơn 300km, mà đến chat động viên mình cả sáng, như thể nó đang vui lắm, ổn lắm vậy.

Rủ cậu em đồng nghiệp cũ đi chạy, thì nó từ chối do dạo này nó mập quá 😑

Tui về rồi, sông Đồng Nai ở lại, còn sông đời vẫn cứ trôi, biến tấu âm vang của nó từ ngàn xưa, tạo tác những hình hài bất tận.

—-————-

Chà, chẳng phải lúc nào tui cũng deep thế, nhưng văn chương thực sự là một niềm vui bất tận với tui 😁

Cảm ơn bạn hiền đã đọc tới đây.

Cảm ơn nàng, vì những kỷ niệm đã qua… ☘️

Xin trích dẫn một bài thơ tôi yêu thích, một tự sự về cảnh rừng, nó cứ replay trong đầu tôi lúc trekking 🤣

Này em...
Ta dắt nhau về
Vang vang dưới núi
Chiều tê lạnh rồi
Con ong cái kiến
Qua đồi
Và trăng xanh nữa
Im lời nước mây
Bước chầm chậm dưới hàng cây
Đừng rung em nhé
Sợ ngày rụng theo
Bóng ta rớt dưới chân đèo
Em ơi có thấy
Ít nhiều hoang vu
Thôi nằm ngủ dưới rừng thu
Mai ta thức dậy
Thân mù mịt sương
Mai ta bỏ phố quên phường
Dìu nhau đi suốt
Con đường hư không.
            Nguyễn Huy Tưởng
0
Subscribe to my newsletter

Read articles from Dinh Kieu (Leon) directly inside your inbox. Subscribe to the newsletter, and don't miss out.

Written by

Dinh Kieu (Leon)
Dinh Kieu (Leon)

I am a lifelong learner. In career, I'm a Computer science engineer, focusing on Platform engineering, Distributed System, Backend development & Big data. In life, I'm a simple-organic manifestation of writer, poet, amateur singer, runner athlete, spiritual-truth-seeker. I'm a bookworm, a big fan of Krishnamurti, Carl Jung, Ichikawa Takuji, Faraday, Newton, Buddha, Nam Cao... As the whole we are, I commit to consistently engage & contribute to the world forward. This page is my content creator world, somewhat crazy and unpopular. Nice to meet & entertain you!